Cảm nghĩ giảng viên khi thăm lại mái trường xưa

Tháng Sáu, khi cánh phượng vĩ đỏ tươi bị mưa tạt rách cánh đến tội nghiệp với những cơn mưa không dứt. Có lẽ đây cũng chỉ là một tháng bình thường trong năm cho những ai đang tất bật, bộn bề với công việc thường nhật của mình. Nhưng đối với nghề giáo, trong đó có tôi và các bạn học sinh, thì đây hẳn là thời gian đặc biệt, cảm xúc và đầy kỷ niệm nhất.

Tôi cũng mang trong lòng những cảm xúc dạt dào như thế. Tôi chọn nghề giáo như một con đường mà từng trong mỗi tế bào đã định hướng sẵn từ trước. Đó là những lý tưởng nghề nghiệp mà từ những ngày tôi cùng mẹ tôi- người cô đầu tiên trong cuộc đời- đã gieo vào tôi trong từng mơ ước. Nên dẫu tốt nghiệp chuyên ngành Kinh tế, song tôi vẫn chọn nghề trồng người. Con đường mà tôi cảm thấy rất đỗi cao quý và đáng tự hào, bởi mỗi ngày gieo chữ là mỗi ngày ngập tràn niềm vui.

Hơn 15 năm trước, khoảng thời gian này đối với tôi nó cực kỳ đáng nhớ với những ký ức thời “lên kinh ứng thí”, nó ùa về diết da bao kỷ niệm với gia đình, bạn bè, thầy cô lẫn những vất vả của những “sỹ tử” vùng xa mang ước ao vào đại học. Cảm giác lúc đó rất căng thẳng, vừa háo hức nhưng lại vừa lo sợ, lạ từng con đường, lạ từng góc phố. Rồi vài năm trước đây, kỳ thi đại học đã được ghép chung kỳ thi tốt nghiệp THPT, điều này ít nhiều đã giúp các bạn học sinh đỡ vất vả và áp lực. Một điều rất thuận lợi hơn nữa là các em được thi ngay chính tại ngôi trường của mình. Và tất nhiên, giảng viên của các trường ĐH tại Tp.HCM sẽ được phân công làm nhiệm vụ coi thi ở các tỉnh.

Hè 2017, nó không giống những mùa hè khác. Nó đặc biệt với tôi vì trường tôi được phân công về đồng hành cùng các bạn học sinh Huyện Định Quán, tôi và quý thầy cô đồng nghiệp lại được ngẫu nhiên phân công đến làm nhiệm vụ tại chính ngôi trường cấp ba thân thương. Một cảm giác khó tả như gặp lại “cố nhân”, tôi vui mừng khôn tả siết. Vậy là đã hơn 10 năm trôi qua, thời gian thấm thoắt thoi đưa kể từ ngày chúng tôi tốt nghiệp, tạm biệt ngôi trường thân yêu để bước vào ngưỡng cửa cuộc đời, như đàn chim tung cánh bay về muôn nơi. Sau hơn 10 năm, tôi được có cơ hội quay trở lại chính ngôi trường cũ để làm nhiệm vụ. Gần 15 năm trước, tôi mới chỉ là những đứa trẻ chừng 15, 16 tuổi ngơ ngác nhập học ngôi trường THPT Điểu Cải với tâm trạng hồi hộp, bỡ ngỡ bước vào cổng trường, lần đầu tiên trong đời khoát lên người chiếc áo dài trắng. Gần 10 năm, tôi rời xa mái trường thân thương, nơi gắn bó với thời học sinh vô tư hồn nhiên với bao ước vọng, hoài bão cho tương lai. Bởi nơi vùng quê nghèo đất đỏ ấy, chỉ có con đường học mới có thể có một tương lai tốt đẹp, tươi sáng hơn.

Ngày trở lại, tôi vui mừng vì đa số quý thầy cô trước đây giảng dạy giờ trở thành lực lượng nòng cốt ở các bộ môn và BGH nhà trường. Ngần ấy năm Thầy cô đã dành tất cả những tinh hoa, những tâm huyết đóng góp hết cho mái trường này. 10 năm là một chặng đường dài. Thời gian đã làm cho mái tóc thầy cô dần điểm bạc. Mười năm đã trôi qua, khi bước chân trở về mái trường xưa, trong lòng tôi không khỏi dâng trào cảm xúc, bồi hồi xúc động. Bao kỷ niệm chợt ùa về hiển hiện rõ nét như mới vừa hôm qua. Mái trường đây, thầy cô đây, bạn bè đây, thời gian đó có thể làm thay đổi nhiều điều nhưng những ký ức về một thời học sinh thì sẽ vẫn mãi mãi không bao giờ nhạt phai. Có nói bao nhiêu cũng không đong đếm hết được công ơn của thầy cô, của các cô chú, anh chị nhân viên nhà trường đã dành cho chúng em – những học sinh bé nhỏ, khờ dại ngày ấy.

Các bạn ngày ấy có người làm kỹ sư, bác sĩ, doanh nhân, có bạn tiếp tục học lên các bậc học cao hơn để giảng dạy tại các trường. Dẫu hành trình nơi đất khách không lúc nào cũng giản đơn. Thế nhưng vượt lên tất cả, với hành trang tri thức và nghề nghiệp mà nhà trường đã trang bị, chúng em vẫn luôn đứng vững, luôn học tập trau dồi để tiến bộ, phát triển không ngừng. Các bạn và tôi đã trưởng thành bằng sự nổ lực của mỗi người trên con đường sự nghiệp của mình. Dù làm gì, ở đâu, chúng em vẫn luôn giữ mãi trong tim mình những tình cảm yêu thương, kính trọng các thầy cô và yêu mến ngôi trường này.

Ngày hội ngộ, ngôi trường nơi quê hương yêu dấu đã đánh thức biết bao cảm xúc trìu mến lẫn sự yêu thương, tư hào về con đường nghề giáo mà tôi đã chọn. Tôi cũng tự hào thay là một trong những sinh viên của trường ĐH. Công nghiệp Tp.HCM, và sau đó trở thành một giảng viên công tác tại trường. Chắc chắn, đây là nơi ghi dấu ấn chúng tôi lớn lên, chứng kiến sự trưởng thành và cũng sẽ là nơi ghi lại vai trò của chúng tôi. Sự đóng góp của chúng tôi so với bề dày của trường thực sự rất nhỏ bé. Tuy vậy, chúng tôi luôn tâm niệm và tin rằng mình sẽ cố gắng làm xuất sắc vai trò của mình để có thể mãi tự hào là giảng viên trường ĐH. Công nghiệp Tp.HCM.

Nhân dịp này, tôi xin được kính chúc quý thầy cô giáo luôn được mạnh khỏe, hạnh phúc và thành công trong cuộc sống. Hy vọng trường sẽ vẫn tiếp tục phát triển với những lớp học trò thành công. Với các bạn sinh viên, hãy một lần ghé về chốn cũ, gặp lại người thầy một thời ta tôn kính. Chỉ chừng ấy thôi đã đủ sưởi ấm trái tim người thầy vốn nhạy cảm và nhiều ưu tư. Mong tất cả các bạn sẽ mãi mãi giữ gìn những gì tốt đẹp nhất mà nhà trường đã trao truyền đến các bạn trên mọi nẻo đường đời.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *